Truyện ngắn - Đi qua những ngày dông
Series đã xóa ("Feed không hoạt động" status)
When? This feed was archived on February 27, 2024 05:23 (). Last successful fetch was on January 02, 2023 08:51 ()
Why? Feed không hoạt động status. Server của chúng tôi không thể lấy được feed hoạt động của podcast trong một khoảng thời gian.
What now? You might be able to find a more up-to-date version using the search function. This series will no longer be checked for updates. If you believe this to be in error, please check if the publisher's feed link below is valid and contact support to request the feed be restored or if you have any other concerns about this.
Manage episode 343508864 series 3387236
Bích Phượng thút lại nốt len cuối cùng rồi rút chiếc que đan ra khỏi chiếc khăn len màu tím cẩm, cô ướm thử lên cổ, xoay mình trước gương rồi khẽ mỉm cười. Vậy là cô đã hoàn thành món quà sinh nhật cho chị gái Bích Loan, đây là màu Loan yêu thích và cũng rất hợp với nước da trắng mịn màng của cô. Phượng sung sướng hình dung ra nụ cười hạnh phúc của chị khi cầm trên tay chiếc khăn len do chính em gái mình đan tặng.
Bích Phượng nhìn đồng hồ, 17h30’, vẫn còn chuyến xe cuối cùng trong ngày để về quê, cô bấm số cho chiếc Limosin quen thuộc vẫn chạy qua nhà , thật may khi vẫn còn ghế trống, cô muốn dành bất ngờ cho mẹ và chị gái nên không gọi điện báo trước.
Loan không được may mắn như các bạn khác, từ khi sinh ra cái chân phải của cô đã bị tật nguyền, Loan lớn lên cùng với biệt danh bạn bè gán cho “Loan thọt”. Phượng là em cùng mẹ khác cha của Loan, bố Loan mất khi Loan lên 9, năm năm sau mẹ sinh Phượng. Phượng không biết gì về người cha của mình, dòng chữ “Họ và tên cha” trong hồ sơ của Phượng bỏ trống.
Nhưng dù chị gái mình có là “Loan thọt” thì trong mắt Phượng, Loan vẫn là cô gái đẹp nhất. Loan có một khuôn mặt dễ thương, sống mũi cao thanh thoát, đôi mắt đượm buồn, bên dưới khóe mắt trái là chiếc nốt ruồi nhỏ. Các bà trong xóm bảo: “Đấy là nốt ruồi ngấn lệ, con gái mà có cái nốt ruồi ấy thì khổ cả đời”.
Loan chăm sóc cho Phượng như một bà mẹ chăm sóc cho đứa con bé bỏng của mình. Từ khi còn bé, mỗi ngày đi học Loan là người tết tóc cho Phượng. Buổi tối, người kèm cặp cho Phượng học là Loan. Đi học về, người đầu tiên hỏi Phượng được mấy điểm cũng là Loan. Mỗi khi Phượng được điểm mười, đôi mắt buồn của Loan lại ánh lên niềm hạnh phúc. Có lẽ cũng vì thế mà Phượng không muốn rời xa Loan. Cho đến bây giờ, khi đã là cô sinh viên năm cuối nhưng mỗi khi về nhà Phượng vẫn ở chung phòng với chị, muốn được chị chải đầu, vuốt tóc.
2 tập