Quin công khai
[search 0]
Thêm
Download the App!
show episodes
 
Giới thiệu: Nàng vì muốn bảo vệ người nhà chu toàn mà nhẫn tâm vứt bỏ người yêu thanh mai trúc mã để vào cung tuyển tú, mong muốn được chọn ở lại bên cạnh quân vương, rốt cuộc trời xui đất khiến lại trở thành cách cách của tứ A ca Dận Chân, từ đó về sau, hèn mọn, vinh quang, vui mừng, tuyệt vọng của nàng cũng đều gắn liền với Dận Chân. Từ năm Khang Hi thứ bốn mươi ba đến năm Ung Chính thứ nhất, nàng theo hắn suốt mười chín năm, cuối cùng cũng đã bước lên bảo tọa tối cao, nhưng, đổi lại là mộ ...
  continue reading
 
Loading …
show series
 
Lý thị đã nói tới mức này, Lăng Nhã cũng không nên từ chối, vải lại nàng cũng rất nhớ Thu Từ, liền nói: “Được phúc tấn chiếu cố, thiếp thân vô cùng cảm kích.” “Vậy thì muội chuẩn bị cho tốt đi, ta đi trước.” Lý thị đứng lên, Lăng Nhã vội bước tới tiễn, lúc này, Lý thị làm bộ vô tình nói tới chuyện Diệp Tú bị cấm túc, từ xưa tới nay Diệp Tú rất được…
  continue reading
 
“Không có việc gì thì không được ra khỏi Lưu Vân các.” Ôn Như Ngôn vừa nghe đã hiểu rõ ý tứ trong câu này: “Đây chẳng phải là bị cấm túc sao, thật ra nàng ta đang có thai, thân thể quý trọng, muốn ở một nơi rộng rãi hơn cũng không có gì quá đáng, vả lại, trước giờ Bối lặc gia luôn khoan dung hậu đãi với nàng ta, không nể mặt tăng thì cũng phải nể m…
  continue reading
 
Cao Phúc theo lời Dận Chân nhổ bỏ hết sen tàn, cọ rửa hồ cho sạch bùn đất, còn gọi người tới đào củ sen ẩn sâu trong lớp bùn lên, sau khi nước trong hồ đã trong veo thì thả xuống mấy trăm con cá chép sắc màu rực rỡ, đứng trên bờ nhìn xuống, chiêm ngưỡng đàn cá chép bơi lội, thấy thức ăn còn tranh nhau giành lấy, cảm nhận được sức sống dạt dào, phá …
  continue reading
 
Lăng Nhã cảm động, không nén được sự tiếc rẻ thay Tiểu Tràng Tử, lại hỏi: “Tên thật của ngươi là gì?” Tiểu Tràng Tử vuốt gáy, hơi ngượng ngùng cười, nói: “Tên thật của nô tài là Lý Vệ, sau khi vào phủ, Cao quản gia nói tên này khó nghe, nên sửa lại thành họ Tràng, gọi là Tràng Vệ.” “Tràng vệ?” Vừa nghe tên này, Lăng Nhã xém chút bật cười, khó lắm m…
  continue reading
 
“Cô nương thích là tốt rồi, ngoài ra chủ tử còn có một câu muốn nô tỳ chuyển tới cô nương.” Tình Dung biết trong phòng này toàn là người tâm phúc của Lăng Nhã, nên cũng không kiêng dè, theo lời dặn dò của Lý thị, nói: “Căng giãn vừa phải thì mới có thể vững chắc.” Lăng Nhã là người thông tuệ, dĩ nhiên hiểu rõ lời nhắn nhủ của Lý thị là có ý gì, liề…
  continue reading
 
Lăng Nhã nhìn qua một lượt, ngoài Na Lạp thị ra thì phàm là những nữ nhân có chút địa vị trong phủ đều có mặt đông đủ, Niên thị, Lý thị, Qua Nhĩ Giai thị, Tống thị, chỉ thiếu mỗi một mình Diệp thị. Lúc thấy Lăng Nhã tiến vào, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng, có thể thấy được các nàng ta tới đây mục đích không chỉ đơn giản là thỉnh an. Lăng…
  continue reading
 
Nàng cẩn thận từng chút nhấc tay của Dận Chân ra, nâng thân mình đau nhức của mình lên, rón ra rón rén đứng dậy, mới vừa nhặt chiếc áo dưới đất khoác lên người thì nghe tiếng động sau lưng, nàng quay đầu lại thì thấy Dận Chân đã thức tự lúc nào: “Nàng muốn đi đâu?” Vì vừa thức dậy nên giọng nói của hắn có chút uể oải. Dù hai người đã có va chạm da …
  continue reading
 
Lăng Nhã thở dài thật nhẹ, đôi tay vòng qua eo của Dận Chân, cảm nhận được hơi ấm chân thật trên người của hắn, lẳng lặng nói: “Thiếp thân muốn nói rằng, cho dù trong lòng Tứ gia có thiếp thân hay không thì thiếp thân vẫn đối với Tứ gia là duy nhất, thiếp thân sẽ hầu hạ bên cạnh Tứ gia cho đến khi tóc trắng xóa, cho đến khi làm bạn với đất vàng.” D…
  continue reading
 
Lăng Nhã cố gắng dò xét ý tứ của Dận Chân, mặc dù cho phép nàng ra vào thư phòng nhưng hắn cũng chưa hoàn toàn tin tưởng nàng, hoặc cũng có thể trong phủ bối lặc này, với bản tính đa nghi của mình, hắn cũng chưa từng tin tưởng bất cứ một ai. Lăng Nhã rùng mình nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi bay, tựa đầu vào …
  continue reading
 
Lăng Nhã vội cúi đầu chào hỏi: “Thiếp thân Nữu Hỗ Lộc thị gặp qua Thập Tam gia, Thập Tam gia cát tường.” Dận Tường nghiêng người bình lễ, trong lòng thầm suy đoán, Nữu Hỗ Lộc thị… Hắn nhớ rất rõ, trắc phúc tấn của Tứ ca một người họ Lý, một người họ Niên, chứ đâu có ai họ Nữu Hỗ Lộc, hay vị này là thứ phúc tấn?…
  continue reading
 
Vào khoảng thời gian này, có một tin đồn đáng sợ bắt đầu lan truyền trong phủ, đồn rằng thế tử không phải trượt chân rơi xuống nước, mà là bị người khác đẩy xuống. Mà người đẩy hắn lại chính là Lăng Nhã, tin đồn nói rõ rằng nàng dùng diều dụ Hoằng Huy và Linh Tịch đến bờ hồ, nhân đó mới đẩy bọn chúng xuống, ý đồ hại chết cả hai.…
  continue reading
 
Lăng Nhã chợt ngẩn người, không ngờ trong bối lặc phủ nhìn có vẻ bình yên này lại ẩn chứa nhiều chuyện như vậy, càng không biết Dận Chân đã từng có nhiều hơn một nhi một nữ. Vậy mà, hai hài tử còn sót lại dưới gối Dận Chân một thì đã chết, còn lại có sống được hay không vẫn còn chưa biết. Lăng Nhã bỗng rùng mình, trong đầu hiện ra một suy đoán rợn …
  continue reading
 
“Di nương, người không thể đi với con sao?” Hoằng Huy hơi thất vọng hỏi. Lăng Nhã suy nghĩ rồi mỉm cười: “Di nương đã nhận lời với Lý di nương trước, nếu giờ không đi thì thành người thất tín. Hay vầy đi, di nương đi chọn vải trước, sau khi chọn xong lập tức trở về thả diều với Hoằng Huy. Trước đó, Hoằng Huy chơi cùng với Linh Tịch có được không?” …
  continue reading
 
“Đi theo ta khiến các ngươi chịu khổ rồi.” Lăng Nhã nhìn một lượt tất cả mọi người, rồi đột nhiên nói một câu cảm thán: “Ngày đó Niên phúc tấn làm nhục ta, nhưng ta lại bất lực, lại còn để cho Tiểu Tràng Tử gánh vác tội danh, ta thực sự vô dụng.” Lời vừa dứt, mọi người không hẹn mà đồng loạt quỳ xuống, cho dù đang ở trên giường nhưng Tiểu Tràng Tử …
  continue reading
 
Đêm yên tĩnh không một tiếng động, chẳng ai biết được bão táp đang từ từ hình thành ở Linh Lung cư. Hiện tại, phủ bối lặc chính là một hồ nước bẩn, chỉ cần không cẩn thận là sẽ lập tức ngã vào. Điều này, Diệp Tú hiểu rõ, Lăng Nhã cũng hiểu rõ. Cho nên sau khi Dận Chân rời phủ, mỗi ngày Lăng Nhã đều ru rú ở trong viện, ngoại trừ thỉnh thoảng phải đi…
  continue reading
 
Niên thị rút trâm bạc xuống đưa cho Lục Ý cắm vào đầu cá, trong chốc lát, thân trâm đã chuyển màu đen - có độc. Nàng ném mạnh cây trâm vào Lăng Nhã, vẻ mặt nghiêm khắc: “Ta đã hỏi phòng bếp, hôm nay bọn họ chỉ đưa cá trích qua chỗ của ngươi, Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã, chứng cứ đều ở đây, ngươi có muốn nói gì nữa không?”…
  continue reading
 
Nói đến đây, Diệp Tú cười rạng rỡ, đưa mười đầu ngón tay đỏ rực lên miệng thổi nhẹ nhàng: “Thay vì đâm đầu vào cuộc chiến của các nàng, thì ta cứ đứng ở ngoài xem chó cắn chó, đấu tới lúc lưỡng bại câu thương, còn ta… ta chỉ cần ngồi rung đùi làm ngư ông đắc lợi.” Một cái danh vị thứ phúc tấn đâu phải là mục tiêu của nàng, chẳng qua chỉ là một nấc …
  continue reading
 
Khi Dận Chân rời phủ, đích phúc tấn dắt theo mọi người đến đưa tiễn, đây là lần đầu tiên Lăng Nhã gặp Ô Lạt Na Lạp thị. Đó là một nữ nhân đoan trang hiền hậu, chỉ vì nhiền năm dưỡng bệnh, ít tiếp xúc với ánh mặt trời nên gương mặt hơi tái nhợt, trông mất tự nhiên. Bên cạnh nàng và Lý thị có hai tiểu hài tử, là trưởng tử và thứ nữ của Dận Chân, Hoằn…
  continue reading
 
Lý thị nói không sai, Lăng Nhã đích thực không phải là một Niên thị thứ hai, bởi vì vinh quang cùng quyền thế của nàng hiển hách gấp ngàn gấp vạn lần Niên thị, bất cứ ai cũng không thể với tới. Nắm trong tay một quân cờ, nếu không cẩn thận thì sẽ bị quân cờ điều khiển lại, điểm này, Lý thị chưa bao giờ hiểu rõ……
  continue reading
 
“Không biết hôm nay Cao quản gia tới đây là có chuyện gì?” Vô sự bất đăng tam bảo điện*, Lăng Nhã không tin là hắn đến đây chỉ để thỉnh an. Cao Phúc cười đáp: “Đúng là không gì có thể qua mắt được Lăng cách cách, hôm nay nô tài tới đây đặc biệt mời người chuyển tới Tịnh Tư cư.” Khuôn mặt của cao Phúc vừa trắng lại vừa mập, lúc cười ngũ quan nhăn nh…
  continue reading
 
Gương mặt nữ nhân mỹ miều cùng thái độ thẹn thùng kia khiến cho Dận Chân ngẩn người ra, gió thổi tung mái tóc dài của màng, khiến mắt hắn mê man, trong thoáng chốc bản thân không phân biệt được người đang đứng trước mặt mình rốt cuộc là ai. Nếu nàng ta là Mi nhi thì tốt quá rồi…
  continue reading
 
Mặt nước Kiêm Gia trì tĩnh lặng như gương, phản chiếu toàn bộ vẻ đẹp của bầu trời đêm nay, Dận Chân yên lặng nhìn mặt hồ, trên mặt chẳng lộ ra bất cứ cảm xúc gì. Hắn vốn là muốn cùng với Mi nhi đứng đây bắn pháo hoa, nhưng cuối cùng chính Mi nhi đã chọn lão Bát mà ruồng bỏ hắn. Mi nhi, nàng biết rõ ta yêu nàng như thế nào, biết rõ ta xem nàng như s…
  continue reading
 
“Trong thư phòng của ta có rất nhiều sách, nếu ngươi thích thì có thể đến lấy về đọc.” Sau khi nói câu này, chính Dận Chân cũng lặng người đi một lát, thư phòng trong phủ gần như là cấm địa, ngoại trừ hắn, Cẩu Nhi và Cao Phúc ra thì không ai được tự ý ra vào, bao gồm cả phúc tấn. “Thật khôngTứ gia?” Những bộ sách này Lăng Nhã đọc gần như muốn thuộc…
  continue reading
 
“Cái Bối lặc gia thiếu nhất chính là thời gian và tâm tư.” Ôn Như Ngôn quay đầu lại cười, dải lụa màu xanh trên y phục dập dìu trong gió đêm như cánh hồ điệp, muốn bay nhưng lại không thể bay, tựa như bị một sợi tơ vô hình giữ lại, hàm chứa nét bi thương không sao tả được. “Tim của Bối lặc gia đã trao cho người khác từ lâu rồi, đã là người không cò…
  continue reading
 
Lăng Nhã im lặng, không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, đến nỗi Mặc Ngọc có thể nghe rõ tiếng thở của các nàng. Thật lâu, Lăng Nhã trào phúng: “Có lẽ muội sinh ra là để làm cách cách.” “Không thể nào, mệnh của muội không phải như vậy.” Không quan tâm tới ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Nhã, Ôn Như Ngôn lắc đầu, tiếp tục nói: “Lúc ta còn bé, có một th…
  continue reading
 
Mặt trời đã lên cao, chuyện Dận Chân bước ra từ phòng Lăng Nhã vào sáng sớm đã bị không ít người nhìn thấy, sau đó lan truyền khắp Lãm Nguyệt cư. Dận Chân vốn không bao giờ ngủ lại Lãm Nguyệt cư, muốn triệu hạnh vị cách cách nào thì cho người tới truyền, vả lại, trong phủ có quy định, cách cách này cũng như nha đầu thông phòng, danh phận thiếp thất…
  continue reading
 
“Ngươi không muốn được ta sủng hạnh sao?” Dận Chân nâng cằm của nàng lên, ánh mắt quỷ dị mang theo chút âm u. Lăng Nhã nhìn thấy chính mình trong mắt hắn, tự dưng tim đập nhanh hơn, nàng đã thật sự sẵn sàng để dâng hiến cho nam tử này chưa? “Sao lại không nói gì?” Ngón cái mang nhẫn ngọc mơn trớn trên gương mặt mịn màng của nàng, ấm áp của bàn tay …
  continue reading
 
Này là nam nhân mà nàng sẽ phải bên cạnh cả một đời đây ư… Nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa mình và Dận Chân, Lăng Nhã thật sự thấy buồn cười. Lần đầu tiên gặp mặt, hắn nói với nàng: “Muốn chết thì tránh ra xa một chút”, lần thứ hai gặp mặt, hắn lại cảnh cáo nàng: “Nếu ta nghe được một chút hơi hám gì thì sẽ tìm ngươi mà tính sổ”, chẳng có một c…
  continue reading
 
Lý thị vỗ nhẹ lên tay nàng ta, ý bảo Diệp thì bình tĩnh đừng làm loạn, sau đó bước tới trước mặt Lăng Nhã, cười nhạt: “Không ngờ Lăng cách cách lại là một người lương thiện, yêu quý hạ nhân như vậy.” Lăng Nhã không biết Lý thị nói vậy là có ý gì, nên đắn đo chưa thể trả lời, lại nghe Lý thị nói tiếp: “Lương thiện với người khác dĩ nhiên là tốt, như…
  continue reading
 
Mặc Ngọc cười nói vô tư khiến Lăng Nhã cũng vui lây, nỗi lòng u tối mấy ngày nay đã có thể hé ra đón lấy ánh sáng. Đúng vậy, con người đôi khi có thể sống rất đơn giản, chỉ cần một mảnh ngói, một chén cơm thì cũng đã đủ hài lòng. Nàng tuy bất hạnh, nhưng còn có người bất hạnh hơn. Cho dù là ở đâu, nàng nhất định phải cố gắng mà sống sót, hối hận ch…
  continue reading
 
“Quý phi, tuổi của Quý phi cũng không còn trẻ, sau này nếu không có việc gì thì không cần ra khỏi Cảnh Nhân cung, cứ chuyên tâm lễ Phật, sự việc trong cung giao lại cho Nghi phi và Đức phi xử lý. Về phần Chu Yên, người thích khua môi múa mép như vậy không thích hợp hầu hạ bên cạnh Quý phi, đưa bà ta tới Tân Giả Khố đi.” “Không được, Hoàng thượng, k…
  continue reading
 
Lăng Nhã cho dù thông minh, nhưng vẫn còn quá đơn thuần non nớt. Nàng không biết rằng, từ giờ khắc bước chân vào Cảnh Nhân cung, kết cục này đã định, nàng có nói gì, làm gì thì cũng hoài công. Vinh Quý phi lạnh lùng liếc nàng một cái: “Tội của ngươi lẽ ra phải đem xử trảm, nhưng bổn cung niệm tình trời cao có đức hiếu sinh, tạm tha cho ngươi tội ch…
  continue reading
 
Nghi phi chậm rãi: “Ngày xưa, cả tộc Nữu Hỗ Lộc đều dựa vào Hiếu Chiêu Nhân Hoàng hậu và Ôn Quý phi, muốn làm gì thì làm, chẳng xem ai ra gì. Nay tuy sa sút, nhưng vẫn một lòng một dạ chờ Đông Sơn tái khởi.” Nàng hướng về phía Chung Túy cung bĩu môi, ý tứ quá rõ ràng. Tuy Vinh Quý phi dưỡng nhan thật tốt, nhưng giờ khắc này không thể nhịn được mà b…
  continue reading
 
Đối với Thu Từ, Lăng Nhã không muốn giấu diếm điều gì, từ đầu đến cuối kể hết chuyện vừa mới xảy ra cho Thu Từ nghe. Nghe xong, Thu Từ trước là kinh ngạc, sau đó cười hiền, giọng chân thành: “Không thể tin được, còn chưa tuyển tú mà muội muội đã gặp được Hoàng thượng rồi, đã vậy còn có ấn tượng thật tốt nữa, nếu khôngthì Hoàng thượng đã không ban t…
  continue reading
 
Khang Hi từ từ mở mắt ra, giọng nói có ý cười: “Kỹ thuật thổi tiêu của người thật tốt, so với nhạc sư trong cung còn hay hơn, không phải do sự thành thạo, mà là do ở trong cảnh sắc này.” Hắn vốn chỉ yêu cầu đại một câu, nhưng không ngờ lại nghe được khúc nhạc khiến lòng đọng lại rất nhiều cảm xúc, một cảm xúc bình thản tự nhiên, cái mà đã nhiều năm…
  continue reading
 
Khóe môi Thạch thị nhếch nhẹ, khi cười xuất hiện một ít nếp nhăn: “Không vội, mấy ngày rồi bổn cung chưa đến thỉnh an di nương, nên hôm nay muốn qua đó, nhân tiện trò chuyện việc nhà một chút mà thôi.” Nghênh Hương nghe vậy thì mỉm cười, không nhiều lời. Bà hầu hạ Vinh Quý phi đã nhiều năm, nên cũng phần nào hiểu rõ tính cách của vị Quý phi này. Bì…
  continue reading
 
Còn đang mãi suy nghĩ thì bóng người kia đã đến sát bên nàng, Lăng Nhã nhanh chóng áp chế kinh ngạc ở trong lòng, gom tay áo lại, khom người nói: “Lăng Nhã tham kiến Tứ A ca.” Mí mắt Dận Chân hơi giật giật, vị cung nữ này nhìn rất lạ, đã vậy còn không hiểu quy củ, sao lại không tự xưng nô tỳ, chẳng lẽ nàng ta không hiểu đây là điều tối kỵ ở trong c…
  continue reading
 
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng Lăng Nhã xoay người rời đi, vẻ mặt Mộ Nguyệt dần đanh lại, nàng cố tình thử xem rốt cuộc nàng ta có thể nhẫn nhịn tới mức độ nào, không ngờ Lăng Nhã lại thản nhiên tỏ ra như không, thật đúng là không đơn giản. Lần đầu tiên nhìn thấy Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã kia, nàng đã biết đây là một đối thủ mạnh, hậu cung nhiều nhất là mỹ…
  continue reading
 
“Huynh nói xem, nếu ta vào cung tuyển tú, có phải có nhiều cơ hội được Hoàng thượng nhìn trúng, tuyển làm cung phi hay không?” Mỗi chữ nói ra đều khiến tim nàng rướm máu, nhưng bên ngoài lại làm như không có việc gì. “Muội nói vậy là có ý gì?” Dung Viễn nhíu mày hỏi, cảm giác bất an trong lòng dần dần hiện ra, dường như biết được lời Lăng Nhã sắp n…
  continue reading
 
Vinh Lộc vốn tưởng từ nay có thể đem tài mạo của mình phụng sự triều đình, ai ngờ hiện thực giáng cho hắn một cái bạt tai. Kinh luân đầy bụng thì đã sao? Tiến sĩ xuất thân thì thế nào? Chỉ một câu của người khác liền khiến ngươi mãi mãi không thể trở mình. Nản lòng thoái chí, hắn chỉ còn biết mượn rượu giải sầu, từ một hài tử lanh lợi biến thành mộ…
  continue reading
 
Bước vào cửa cung sâu tựa biển, từ đó về sau sinh tử khó lường. Người đời chỉ nhìn thấy phong quang bề ngoài, mấy ai biết được cảnh tượng chua xót bên trong, hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng được Hoàng thượng sủng hạnh phong phi phong tần thì có mấy người? Vả lại, có ai mà không dẫm đạp lên xương máu của người khác mà đi lên, tranh đấu hậu cung quả …
  continue reading
 
HẬU CUNG HI PHI TRUYỆNTác giả: Giải NgữChuyển ngữ: Ớt HiểmGiới thiệu:Nàng vì muốn bảo vệ người nhà chu toàn mà nhẫn tâm vứt bỏ người yêu thanh mai trúc mã để vào cung tuyển tú, mong muốn được chọn ở lại bên cạnh quân vương, rốt cuộc trời xui đất khiến lại trở thành cách cách của tứ A ca Dận Chân, từ đó về sau, hèn mọn, vinh quang, vui mừng, tuyệt v…
  continue reading
 
Loading …

Hướng dẫn sử dụng nhanh